Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Nỗi buồn của những cô gái khi mới bước chân về làm dâu

[ docbao ]Nhiều lúc mình bức xúc lắm, chỉ muốn ra ở riêng cho thoải mái. Nói với chồng nhưng chồng chỉ ậm ừ cho qua.
Chào các bạn mình là H, 26 tuổi, đã lấy chồng cách đây 2 năm. Trước đây mình có đi làm nhưng lương 3 cọc 3 đồng nên khi sinh nở xong thì mình nghỉ hẳn việc ở nhà để chăm sóc con. 


Nhà mình trước đây tuy không khá giả, nhưng với bản tính rộng rãi, vô lo, mình cũng ít tính toán cân nhắc khi chi tiêu. Vì vậy khi mới về làm dâu, nhìn cách sống của mẹ chồng và gia đình nhà chồng, mình thấy khó chịu trong lòng, bởi họ quá hà tiện theo suy nghĩ của mình. 

Bố mẹ chồng mình thuộc diện giàu có nhưng cực kỳ keo kiệt, không dám ăn, không dám mặc, không dám thắp điện... Sở thích duy nhất là cứ ki cóp tiền và gửi tiết kiệm lấy lãi. Trong khi đó, lương hưu của ông bà cộng với tiền cho thuê nhà, mỗi tháng cũng ngót nghét 20 triệu. Các anh  chị em nhà chồng đã đi làm, còn thường xuyên gửi tiền về biếu bố mẹ chồng. Vậy mà mẹ chồng mình sống rất giản dị - nếu không muốn nói là keo kiệt. Quần áo mặc thường xuyên ở nhà bà chỉ có ba bộ thay đổi quanh năm. Thực ra bà chỉ thay đổi hai bộ trong những ngày thường, còn một bộ tươm tất hơn dành cho ngày chủ nhật đi họp dân phố.

Đi chợ cùng bà mình ngượng chín người vì bà chọn đồ rất kỹ, lại trả giá rất lâu, có khi phải đi đến hai ba gian hàng mới mua được món đồ rẻ hơn nơi khác chút đỉnh. Cơm bà nấu chỉ vừa đủ ăn, rất hiếm khi có được cơm thừa. Thức ăn bà đếm chia phần, ngay cả món tráng miệng là chuối bà cũng chia mỗi người đúng một quả. Bà không cho phép ai được lãng phí dù chỉ một giọt nước của chiếc vòi chưa khoá chặt hay vứt đi những mẩu xà bông vụn. Tuýp kem đánh răng đã hết bà dùng kéo cắt đôi, rọc ra, dùng bàn chải quệt cho hết lượng kem còn sót lại. 

Ông bà tiết kiệm như vậy thì mình cũng mặc kệ, thế nhưng ông bà hà khắc với chính con cái của mình thì mình không chịu nổi.

Mỗi tháng, mẹ chồng mình có ngót nghét 20 triệu vậy mà không dám tiêu pha gì. (Ảnh minh họa)

Mình làm dâu, thuở mới sinh con đầu lòng cũng hay dùng bỉm cho sạch sẽ, mỗi lần vứt cái bỉm ấy đi là mẹ chồng mình lại quy ra tiền. Thế là bà nảy ra “sáng kiến”, đem cái bỉm sũng nước tiểu phơi nắng và bảo mình dùng lại cho con. Thế mới khiếp chứ.

Con mình đến tuổi ăn dặm, muốn hầm xương lấy nước nấu cháo cũng không dám. Thời điểm giá gas lên vùn vụt, mỗi lần thay gas là lại nghe ông bà ca cẩm với những từ ngữ rất khó chịu. Rồi thì ông bảo nấu cháo bằng than cho đỡ tốn. Mình đành phải mua xương nhờ người thân nấu giúp.

Có lần mình đi chợ về, vừa mới bước chân tới thềm cửa đã bị bố chồng chửi thẳng vào mặt trước nhân viên thu tiền điện. Bởi vì tháng này tiền điện dùng nhiều hơn tháng trước và vì tháng này ông bà không có ở nhà thường xuyên nên “con dâu nổi loạn”. Mẹ chồng còn bảo mình đã ở nhà chăm con không làm ra tiền mà hoang phí không biết tiết kiệm. Vừa ngượng, vừa tức nhưng mình cũng làm thinh. 

Thế là từ đó, dù là mùa đông hay mùa hè mình đành phải cho con mặc quần áo dài tay, mang tất để tránh muỗi cắn, vì không dám bật điện. Quạt cũng mở lúc lại tắt, mùa đông thì đun tạm ấm nước tắm cho con chứ chẳng dám dùng bình nóng lạnh. Sợ ông bà bảo lãng phí. Thậm chí vì mẹ chồng càm ràm chuyện nước máy, mình phải gói ghém quần áo bẩn của 2 mẹ con gửi về nhà người thân giặt.


Còn rất, rất nhiều chuyện mà có kể ra cũng không thể nào hết. Mình chỉ biết là cố gắng chịu đựng thôi vì mình chưa đi làm, không kiếm được tiền nên đành phải nhẫn nhịn cho yên nhà cửa.

Mỗi tháng, chồng đưa cho mình 9 triệu, mình lại đưa bố mẹ chồng 5 triệu tiền ăn uống của hai vợ chồng. 4 triệu còn lại lo sữa bỉm cho con trai. Vậy mà vẫn bị bố mẹ chồng xét nét từng giọt nước, cái tăm trong nhà. Nói không ngoa chứ cuộc sống hiện tại ở nhà chồng của mình không khác gì thời tiền sử. 

Khổ sở là thế, nhưng ra đường, gặp người quen là bố mẹ chồng vẫn không ngớt miệng nói yêu thương con dâu như con ruột, chiều chuộng mình đủ kiểu. Mình nghe cũng chỉ để đấy chứ chẳng nói lại nửa lời. Nhiều lúc mình bức xúc lắm, chỉ muốn ra ở riêng cho thoải mái. Nói với chồng nhưng chồng chỉ ậm ừ cho qua và bảo mình cố gắng nhận nhịn vì bố mẹ già thường hay khó tính. 

Mình cũng hiểu nỗi khổ tâm của chồng vì anh là con út, các anh của anh đều làm ăn xa chỉ có anh ở nhà để chăm sóc bố mẹ mà giờ lại đòi ra ngoài ở thì cũng không tiện. Nhưng nếu cứ tiếp tục sống trong sự hà khắc của bố mẹ chồng thì cả mình và con mình đều khổ. Mọi người có thể cho mình lời khuyên được không?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét